Claus Lớn và Claus Nhỏ | Truyện cổ tích Andersen

5/5 (1) Bình chọn

Thứ Ba, 31/05/2016 10:05

-- Phần trước --

...

- Hắn bảo ông cứ ra mở cái hòm ở đằng góc kia kìa, con ma núp trong ấy đấy, nhưng phải giữ nắp cho chắc, kẻo nó chuồn mất đấy.

 

- Anh giúp tôi một tay nhé!

 

Nói rồi ông chủ đi đến cái hòm, trong đó có người giữ đồ thánh mà bà vợ đã giấu ban nãy. Hắn đang ngồi xổm, run như cầy sấy. Ông chủ trại ghé nắp hòm nhìn vào trong.

 

- Ối! - Ông ta kêu lên và nhảy lùi về phía sau.

 

Đúng, nom rõ lắm! Khiếp! Giống hệt lão giữ đồ thánh làng ta. Gớm! Tởm quá đi mất! Họ lại tiếp tục chè chén đến khuya. Ông chủ trại gạ:

 

- Bán cho tôi lão phù thuỷ của anh đi. Muốn lấy bao nhiêu thì cứ bảo. Nói thật đấy, tôi trả ngay cho anh một đấu bạc đấy.

 

Claus Nhỏ từ chối.

 

- Không, chịu thôi. Ông cứ thử tính mà xem, có lão phù thuỷ ấy tôi vớ được rất nhiều lợi lộc.

 

Ông chủ trại vật nài:

 

- Nhưng tôi thích lão ấy lắm.

 

Cuối cùng Claus Nhỏ nhận lời.

 

- Thôi được! Ông đã có lòng tốt cho tôi ngủ nhờ đêm nay. Tôi xin giả ơn: Đổi cho ông lão phù thuỷ của tôi lấy một đấu bạc, nhưng phải đong đầy đến miệng đấy nhớ!

 

- Được, nhưng anh phải khuân cái hòm này đi. Tôi không muốn chứa nó một phút nào trong nhà tôi nữa. Con ma còn ở đấy hay không chẳng biết?

 

Claus Nhỏ giao cho ông chủ trai cái túi đựng tấm da khô và nhận lấy đấu bạc đầy đến miệng. Ông chủ trại còn cho anh thêm một chiếc xe cút kít để chở tiền và hòm đi. Claus Nhỏ từ biệt ra đi, mang theo tiền và cái hòm bên trong vẫn chứa lão giữ đồ thánh. Anh đi ngang qua một cánh rừng, đến một con sông vừa rộng vừa sâu, nước chảy xiết. Người ta vừa mới bắc một cái cầu qua sông. Claus Nhỏ dừng lại giữa cầu, nói to để cho lão giữ đồ thánh nằm trong hòm nghe thấy:

 

- Rõ chán! Đem cái hòm chết tiệt này làm gì mới được kia chứ? Nặng như đá đeo ấy! Chẳng tội gì sụn lưng mà chở nó đi xa nữa, vứt quách xuống sông cho được việc. Nó mà trôi về được đến nhà mình thì càng hay, nhược bằng nó chìm nghỉm thì cũng thôi chứ cần quái gì!

 

Nói đoạn anh ra nhấc cái hòm lên một tí, như cách định hất nó xuống sông.

 

- Ấy chớ! Khoan đã! - Lão giữ đồ thánh trong hòm rỗi rít kêu lên - Cho tôi ra cái đã!

 

- Eo ôi! - Claus Nhỏ vờ làm ra vẻ sợ hãi-Con ma vẫn còn ở trong hòm? Phải quẳng ngay nó xuống sông cho nó chết đuối đi mới được.

 

- Ấy chớ! Ấy chớ! Xin ông tha cho, tôi sẽ biếu ông một đấu bạc!

 

- À! Thế ra không phải là ma ư?

 

Claus Nhỏ vừa nói vừa mở hòm. Lão giữ đồ thánh chui ra ngay, hất vội cái hòm rỗng xuống sông rồi về nhà đưa cho Claus Nhỏ một đấu bạc. Kể cả đấu tiền của ông chủ trại cho lúc nãy, anh được một xe cút kít đầy bạc.

 

Về đến nhà, vừa đổ tiền ra thành đống to giữa nhà, Claus Nhỏ vừa nghĩ thầm: “Ấy thế! Con ngựa chết của mình cũng được khớ tiền đấy chứ! Claus Lớn biết chuyện mình chỉ nhờ một con ngựa mà trở nên giàu có thì tha hồ mà bực tức, nhưng chả nên kể lại với hắn.”

 

Thế rồi anh nhờ một thằng nhóc sang nhà Claus Lớn mượn một cái đấu…

 

- Chả biết nó mượn đấu làm gì? - Claus Lớn tự hỏi, rồi bôi nhựa thông vào trôn đấu để Claus Nhỏ đong gì thì sẽ dính lại. Quả nhiên lúc Claus Nhỏ trả đấu còn dính lại ba đồng tiền bằng bạc mới toanh.

 

- Lạ nhỉ!-Claus Lớn nghĩ thế và lập tức chạy đến nhà Claus Nhỏ - Cậu làm gì mà vớ được lắm tiền thế?

 

- À, đấy là tiền bán da ngựa hôm qua đấy mà.

 

Thật là món bở. Claus Lớn vội ba chân bốn cẳng về nhà đập chết ngay cả bốn con ngựa, lột phăng lấy da đem ra tỉnh. Hắn đi rong các phố rao:

 

- Da ngựa đây! Da ngựa đây! Ai mua da ngựa ra mua!

 

Thợ giày, thợ da nào cũng hỏi giá.

 

- Mỗi tấm một đấu bạc.

 

- Thằng này điên à? Mày tưởng chúng tao có bạc đấu à?

 

Claus Lớn lại rao: Da ngựa đây! Da ngựa đây!

 

Nhưng ai hỏi giá, hắn cũng bảo: Một đấu bạc một tấm.

 

Mọi người đồng thanh kêu lên: A! Nó lại nhạo báng chúng mình à?

 

Rồi thợ giày rút dây da, thợ thuộc da cởi tạp dề, xông vào vừa đánh Claus Lớn vừa nhại: “Da này! Da này!”

 

- Da à! Chúng ta sẽ cho mày được đỏ da như lợn bao tử! Tống cổ nó ra khỏi phố đi!

 

Claus Lớn chưa bao giờ bị một trận đòn nhừ tử như thế, vội ba chân bốn cẳng chạy mất. Về đến nhà, hắn lầm bầm:

 

- Được lắm! Thằng Claus Nhỏ sẽ biết tay ta! Ông thì đánh cho vỡ sọ.

 

Lúc ấy bà nội của Claus Nhỏ vừa mới chết. Bà cụ đối với anh cũng cay nghiệt, đáo để lắm. Nhưng Claus Nhỏ vẫn thương xót, đặt xác bà vào giường mình xem hơi ấm có làm cho bà cụ hồi tỉnh lại được chăng. Bà cụ nằm đấy suốt đêm, còn anh thì ngủ ngồi trên một chiếc ghế tựa.

 

Đến nửa đêm, Claus Nhỏ đang ngồi trong xó nhà, bỗng cửa mở, Claus Lớn vác búa vào. Hắn biết rõ giường Claus Nhỏ thường nằm nên đi thẳng đến. Tưởng cái xác bà cụ là kẻ thù nằm đấy hắn bèn choảng cho một búa vào trán.

 

- Thế là tong đời! Từ nay trở đi hết trêu tao nhớ!

 

Đoạn hắn về nhà. Claus Nhỏ nghĩ thầm:

 

- Thằng cha này thế mà ác thật! Nó định giết mình đây. Cũng may bà cụ chết hẳn rồi, không thì nó đã gây ra án mạng.

 

Anh mặc quần áo đẹp cho bà cụ, mượn một con ngựa bên láng giềng, thắng xe vào rồi đặt bà cụ vào trong cùng để bà cụ khỏi rơi ra ngoài khi xe chạy, rồi đánh xe qua rừng. Tảng sáng, đến cửa một quán trọ lớn, Claus Nhỏ dừng xe vào ăn. Ông chủ hàng cơm có vô khối tiền bạc. Ông ta cũng là người rất tốt, nhưng tính nóng như lửa.

 

- Chào Claus Nhỏ, hôm nay anh diện đi đâu sớm thế?

 

- Vâng, cháu đưa bà nội cháu ra tỉnh. Bà cụ ngồi trong xe ngoài kia, bảo cụ vào hàng nhưng cụ không vào. Ông có thể mang cho bà cụ cái bình rượu mật ong được chứ? Nhưng phải nói to lên nhá, bà cụ điếc nặng đấy!

 

- Được lắm.

 

Ông chủ quán mang một bình rượu mật ong to cho bà cụ đang lặng cứng trong xe.

 

- Bình rượu của cậu cháu trai bảo đem ra cho bà đây này!

 

Nhưng cái xác chết chẳng thèm cựa quậy, cũng chẳng nói một lời.

...

-- Đọc tiếp --

Elina
Đọc Tiếp: Phần 1, Phần 2, Phần 3

Truyện đọc nhiều nhất

Hát ru

Chuyên Mục