Con trai người gác cổng | Truyện cổ tích Andersen

5/5 (1) Bình chọn

Thứ sáu, 24/06/2016 05:06

-- Phần trước --

...

Đại tướng phu nhân có một quyển nhật ký trong đó bà thường ghi những buổi hội họp, những buổi khiêu vũ mà bà đã đến dự, cả tên những khách đến thăm bà. Cuốn nhật ký quý giá ấy được minh hoạ bằng những tấm danh thiếp của các nhà ngoại giao và các vị tai to mặt lớn khác. Phu nhân lấy làm tự hào rằng cuốn nhật ký của mình ngày càng dày cộm mãi lên. Đó là niềm an ủi của ngài trong những cơn nhức đầu ghê gớm hay khi ngài mệt rũ ra sau một đêm khiêu vũ trong triều.

 

Đến ngày Êmily lần đầu tiên đi dự khiêu vũ trong cung. Tối hôm ấy Đại tướng phu nhân mặc quần áo màu đỏ nhạt viền đăng tan màu đen, theo kiểu Tây Ban Nha. Tiểu thư vận đồ trắng, hàng tuyn và sa mỏng nhẹ như mây. Trông nàng như là hiện thân của sự kiều diễm. Những dải lụa xanh như những cây lau mềm mại lẩn vào những búp tóc vàng của nàng, trên đó quấn một vòng hoa khô tôn màu trắng. Với cặp mắt sáng ngời tuổi xuân và cái miệng hồng xinh xinh, nàng giống như một tiên nữ trẻ đẹp nhất trong trí tưởng tượng của mọi người. Ba ông hoàng khiêu vũ với nàng, tất nhiên là phải lần lượt. Trong tám ngày liền, Đại tướng phu nhân không bị nhức đầu. Tiếp sau cuộc khiêu vũ đầu tiên ấy là nhiều cuộc khác, nhiều đến nỗi ảnh hưởng đến sức khỏe của Êmily.

 

Vừa may mùa hạ tới, nhờ đó nàng được nghỉ ngơi và hưởng không khí trong lành nơi thôn dã. Cả gia đình quan đại tướng đi nghỉ mát một thời gian tại lâu đài vị bá tước già. Nơi đó có một khu vườn đáng chú ý theo kiểu cổ. Hai bên lối đi, có hàng rào sửa thẳng tắp bằng kéo thành hình những bức tường, đây đó là những lỗ trông như những cửa sổ tròn. Có những cây hoàng dương và thuỷ tùng cắt thành hình những ngôi sao hay kim tự tháp. Nhiều tia nước phun ra từ những miệng hang dát đầy vỏ hầu vỏ hến. Tứ phía là những pho tượng có nét mặt đầy đặn xinh đẹp, quần áo sang trọng tạc bằng một loại đá cẩm thạch hiếm có. Tất cả các luống hoa đều có hình khác nhau: luống này hình con cá, luống này hình các gia huy hoặc các chữ đầu tên. Đó là phần vườn xếp đặt theo kiểu Pháp. Tiếp đó là một khóm rừng nhỏ xanh mát, những cây to và khỏe thả sức mọc. Rồi đến những đám cỏ dày, những bồn cỏ đi lên cứ như bước trên thảm. Đó là phần vườn xếp đặt theo kiểu Anh. Vị bá tước nói:

 

- Thưa các ngài, đây là thời cổ và thời kim cùng có mặt, đây ít ra cả hai thời cùng hoà hợp làm tôn giá trị của nhau lên. Trong hai năm nữa, sẽ đến lượt toà lâu đài biến đổi. Tôi sẽ tiêu biểu đồ án với các ngài và cũng sẽ giới thiệu ông kiến trúc sư với các ngài. Ông ta sẽ dự bữa cơm tối với chúng ta.

 

Quan Đại tướng nói: - Thật là tuyệt!

 

Đại tướng phu nhân lại nói: - Toà dinh thự này thật là chốn thiên đường. Đằng kia ngài lại còn cả một vọng lâu thời cổ.

 

Bá tước nói: - Tôi sẽ dùng nó làm nơi nuôi gà vịt, mà cũng chỉ có dùng vào việc ấy được thôi. Chim cu làm tổ trên các ngọn tháp, gà tây ở trong buồng lớn gác thứ nhất, còn tầng dưới thì do mụ Lidet trị vì. Chính mụ cai quản đám gà mái ở phía tay phải và đám gà giò ở bên trái. Ở đấy đàn vịt cũng có một chỗ ở thông ra ao.

 

Quan Đại tướng nhắc lại: - Thật là tuyệt!

 

Họ lại tiếp tục đi thăm cái đám dân cư thú vị ấy. Bà lão Lidet đang đứng chỉ huy. Bên cạnh là Gioóc, nhà kiến trúc sư. Từ bao năm nay, đây là lần đầu tiên anh và Êmily gặp nhau. Họ lại trông thấy nhau trong cái vọng lâu này bây giờ chỉ còn là chỗ nuôi gà vịt.

 

Anh đứng đấy và quả thật, là một đấng tu mi nam tử với khuôn mặt cởi mở, kiên nghị, với bộ tóc đen bóng. Anh đáng để cho người ta ngắm nghía. Trên môi anh nở một nụ cười tự hào như bảo rằng: “Đằng sau tay này này, tôi có một bộ óc tinh thông thấu hiểu tâm can các ngài.”

 truyện cổ andersen

Bà lão Lidet đã tụt guốc ra để tỏ lòng tôn kính các vị khách quý phái. Bà chỉ đi bít tất thôi và cho như thế là nhã. Gà mái kêu cúc cúc, gà trống gáy cúc cù cu. Lũ vịt lạch bạch vừa lảng ra vừa kêu cạc cạc.

 

Còn thái độ người thiếu nữ kiều diễm tình cờ gặp lại người bạn thuở nhỏ ra sao? Đôi má thường ngày nhợt nhạt ửng đỏ hẳn lên. Đôi mắt to của nàng mở rộng hơn. Đôi môi động đậy, nhưng chẳng nói được một lời. Thật là một sự hậu đãi đối với một chàng trai trẻ khi thấy một thiếu nữ không phải là họ hàng và cũng chưa khiêu vũ với mình bao giờ mà lại đối xử với mình như vậy. Bá tước cầm tay chàng thanh niên và giới thiệu với khách. Ông nói:

 

- Đây chẳng phải là người xa lạ với các ngài, chính là anh bạn trẻ Gioóc của chúng ta. 

 

Đại tướng phu nhân nghiêng mình với một vẻ hào hiệp của người bề trên. Êmily suýt nữa chà tay cho Gioóc nhưng lại thôi. Đại tướng bảo:

 

- Đúng là ngài Gioóc trẻ tuổi của chúng ta! Thế ra chúng ta là những người cố tri cả. Thật là tuyệt!

 

Đại tướng phu nhân nói: - Chắc anh gần thành người Ý và nói tiếng Ý như người sinh ở La Mã ấy nhỉ?

 

Đại tướng ngắt lời: - Phu nhân ta không nói được nhưng hát được tiếng Ý đấy.

 

Một lát sau Gioóc được ngồi vào bàn ăn phía bên phải Êmily. Anh nói, kể chuyện và kể rất hay. Anh tả một vài thứ tuyệt diệu mà anh đã được xem. Trong bữa ăn, với sự giúp đỡ của vị bá tước già anh đã mang sự hiểu biết của mình làm náo nhiệt cả bữa tiệc. Êmily im lặng, nàng vui lòng ngồi nghe, nhưng đôi mắt sáng long lanh hơn cả kim cương.

 

Dưới hàng hiên nàng và Gioóc đứng cạnh nhau giữa đám hoa. Họ dạo chơi dọc theo một dãy cây hồng. Gioóc nói:

 

- Tôi hết sức cảm ơn cô về lòng hảo tâm của cô đối với bà mẹ già của tôi. Tôi biết là cô đã ở bên bà mẹ tôi cái đêm cha tôi chết và cô chỉ rời sau khi cha tôi đã vĩnh viễn nhắm mắt. Một lần nữa, xin cảm ơn cô nhiều lắm.

 

Gặp cơ hội thuận tiện, anh cầm tay người thiếu nữ và trân trọng đặt lên một chiếc hôn. Êmily đỏ bừng mặt, xiết chặt tay anh, nhìn anh bằng đôi mắt xanh thẳm, xinh đẹp và nói:

 

- Mẹ anh có một tâm hồn rất đang quý. Bà yêu con trai biết bao! Tất cả những lá thư của anh bà đều nhờ tôi đọc cho bà nghe. Do đó tôi vẫn biết tin anh. Vả lại, khi tôi còn bé anh đã chẳng đối xử rất tốt với tôi đó sao? Anh đã cho tôi nhiều tranh vẽ…

 

- Mà cô đã xé đi…- Gioóc nói.

 

- Bức tranh anh vẽ cái lâu đài của tôi thì không.

 

- Chính giờ đây là lúc tôi muốn xây nó lên.

 

Anh nói với một vẻ nồng nhiệt làm cho người ta có thể đoán rằng anh có đủ tài sức để xây dựng được một toà lâu đài tuyệt diệu biết nhường nào cho người thiếu nữ.

 

Lúc đó trong phòng khách Đại tướng và phu nhân bàn tán với nhau về anh con trai người gác cổng cũ của họ. Họ nhận xét với nhau rằng sao mà anh ta khéo học được cách cử xử đúng kiểu một người lịch sự thế, sao mà anh ta ăn nói có duyên thế và những điều anh ta nói thú vị biết chừng nào! Đại tướng phu nhân kết luận:

 

- Thật là một người trí thức!

 

Trong những ngày đẹp trời mùa hạ, ông Gioóc (giờ người ta gọi anh như thế) luôn luôn đến lâu đài bá tước. Khi người ta đợi mà anh không đến, mọi người cảm thấy thiết niềm vui anh vẫn thường mang tới khi anh đến chơi. Một hôm Êmily bảo anh:

 

- Thượng đế đã phú cho anh biết bao nhiêu tài hơn người khác. Anh có nhớ ơn người không?

 

Lúc ấy Gioóc cảm thấy vẻ vang và sung sướng hơn cả cái hôm nhận huy chương vàng.

 

Hạ qua, đông tới, người ta tiếp tục bàn tán về Gioóc. Anh rất được coi trọng trong xã hội. Người ta sẵn lòng nhận anh vào những câu lạc bộ cao quý nhất. Quan Đại tướng cũng đã gặp anh một lần tại một cuộc khiêu vũ trong cung. Đại tướng phu nhân mở một ngày hội mừng cô Êmily. Ngài hỏi phu quân:

 

- Mời ông Gioóc liệu có giảm giá trị của chúng mình đi không?

 

- Người mà nhà vua khoản đãi thì Đại tướng rất có thể đón tiếp được lắm chứ?- Ông ta vừa trả lời vừa xoay người một vòng một cách rất duyên dáng.

 

Thế là ông Gioóc nhận được giấy mời và đến dự hội công hầu bá tước đều có mặt. Người này nhảy khéo hơn người kia một tí, nhưng đây chỉ là điều khác nhau duy nhất giữa khách khứa với nhau mà thôi. Êmily chỉ nhảy một điệu khiêu vũ với bốn người đầu tiên thôi. Nàng trượt chân một cái, chẳng có gì là nguy hiểm, nhưng vì thế nàng thôi không nhảy nữa. Nàng ngồi nhìn tất cả đám người lịch sự ấy quay tròn, nhảy nhót. Kiến trúc sư ngồi bên nàng. Đại tướng trông thấy, khi đi ngang, ngài bảo chàng:

 

- Tôi tin rằng nếu có thể được thì anh sẵn lòng tặng nó cái kiệt tác của ngành kiến trúc: pháp đình Xanh Pie ở Cổ La mã!- Và ngài mỉm cười, nom cứ như ông Thiện vậy.

...

-- Đọc tiếp --

Elina

Truyện đọc nhiều nhất

Hát ru

Chuyên Mục