Đọc truyện cổ tích Bà chúa Tuyết của Andersen

3/5 (3) Bình chọn

Thứ năm, 12/05/2016 02:05

<< Phần trước <<

...

   Giécđa và quạ tiến vào trong phòng thứ nhất căng toàn lụa đỏ và đính hoa giả trên tường. Có tiếng thần mộng vừa bay qua vừa rít lên, nhưng chúng bay nhanh đến nỗi Giécđa không nhìn thấy. Rồi họ vào các buồng, buồng nào cũng lộng lẫy cả. Họ vào buồng ngủ. Trần nhà như một cây cọ lớn, lá bằng thủy tinh. Giữa buồng có hai cái giường trông hệt như hai bông hoa huệ, mỗi cái đặt trên một cái bệ bằng vàng. Trên chiếc giường căng rèm trắng công chúa đang ngủ. Rất có thể là Kay ngủ trên chiếc giường căng rèm đỏ bên cạnh. Giécđa vạch rèm, và trông thấy một người nằm nghiêng, quay lưng ra ngoài, da ở gáy mãu hung hung. A! Đúng là Kay rồi! Cô kêu lên và đặt đèn cạnh giường. Có tiếng rít của các thần mộng cưỡi ngựa phi quanh phòng. Người nằm ngủ chợt tỉnh, ngẩng đầu lên… Không phải là Kay!

 

   Hoàng tử chỉ giống Kay ở cái gáy mà thôi. Trông chàng trẻ và đáng yêu. Từ bên giường có rèm trắng công chúa ngó sang hỏi có chuyện gì xảy ra. Giécđa oà lên khóc, thuật lại tất cả chuyện đời mình và không quên kể tất cả sự giúp đỡ của đôi quạ.

 

 - Cô bé đáng thương thay! Hoàng tử và công chúa đồng thanh nói và phán bảo đôi quạ rằng họ không giận gì quạ đâu, nhưng bận sau không được làm như vậy. Họ lại hứa sẽ thưởng cho cả hai con quạ.

 

   Công chúa hỏi:

 

 - Các ngươi muốn được tự do, hay là nhận chức quạ của gia và được hưởng các thức ăn thừa trong bếp?

 

   Đôi quạ nghiêng mình đáp lễ và xin nhận chức quạ trong triều. Chúng nghĩ đến tương lai và tâu rằng về già, đời sống được bảo đảm là quý nhất!

 

   Hoàng tử ngồi dậy, nhường giường cho Giécđa. Cô bé chắp tay lại, suy nghĩ: “Dẫu sao, người và vật cũng đều tốt bụng cả.” Nói rồi em nhắm mắt, ngủ thiếp đi. Thần mộng lại trở lại và lần này họ biến thành những tiên đồng đang kéo một chiếc xe tuyết trong đó có Kay đang ngồi giơ tay vẫy chào Giécđa. Nhưng đó chỉ là mộng thôi, và khi Giécđa tỉnh giấc thì Kay, xe và tiên đồng đã biến hết.

 

   Hôm sau, người ta mặc cho em toàn nhung gấm, lụa là, từ đầu đến chân. Người ta lưu em ở lại lâu đài để hưởng vinh hoa phú quý, nhưng em chỉ xin một chiếc xe nhỏ, một con ngựa và một đôi giày băng túp nhỏ. Em muốn băng qua thế giới bao la để tìm Kay.

 

   Người ta cho em một đôi giày và một chiếc bao tay rất vừa vặn, và khi ra đi em thấy trước cửa một cỗ xe xong mã thếp vàng mới tinh. Gia huy của hoàng tử và công chúa lấp lánh trên xe. Người đánh xe, người hầu và lính hộ vệ, có cả lính hộ vệ theo xe, đều đội mũ bằng vàng. Hoàng tử và công chúa đặt Giécđa vào xe và chúc em đi đường bình an vô sự. Quạ cái, giờ đã thành hôn, tiễn chân cô trên ba dặm đường, và đậu ngay cạnh cô, vì quạ không muốn bay theo xe. Quạ đực, đậu trên cổng lâu đài, vẫy cánh chào từ biệt. Chú ta không ra tiễn được vì từ ngày nhận chức, chú ăn nhiều quá nên bị bệnh đau đầu trầm trọng. Bên trong xe xếp toàn bánh ngọt, và trên ghế có hoa quả và bánh mì.

 

 - Đi nhé! Cầu chúa phù hộ cho em! Hoàng tử và công chúa reo lên.

 

   Giécđa khóc oà lên, quạ cái cũng khóc theo. Đi được mấy dặm đường, quạ cũng tử biệt nốt. Cả hai đều buồn rười rượi. Quạ bay lên một cành cây và tiếp tục vỗ cánh cho đến lúc không còn trông thấy nữa.

 

Truyện thứ năm

Con gái quân cướp đường

 

   Đến một khu rừng tối om, xe vẫn lấp lánh như cục than hồng. Một bọn cướp trông thấy, hoa cả mắt. Chúng reo lên:

 

 - Vàng đấy! Vàng đấy!

 

   Chúng lao ra, giữ lấy ngựa, giết chết lính hộ vệ, người hầu, xà ích và kéo Giécđa ra khỏi xe.

 

 - Con bé này béo và khoẻ mạnh, tuyệt lắm! Ngậy như nhân hạt dẻ ấy!- Mụ hầu già của bọn cướp, có bộ râu dài, rậm và đôi lông mày rủ xuống tận mắt, reo lên. Trông nó như một con cừu béo ấy! Thịt nó chắc là ngon!

 

   Nói rồi mụ rút con dao sáng quắc trông gớm chết ra.

 

 - Ái! Ái!- Vừa lúc ấy mụ thét lên vì vừa bị đứa con gái bíu lấy cổ và cắn vào tai. Trông nó có vẻ dữ tợn và khoái trá.

 

 - Con nhà hỗn nào!- Mụ mắng con và sắp sửa chọc tiết Giécđa.

 

 - Để cho nó chơi với con!- Đứa con nói- Nó sẽ cho con cái bao tay và cái áo đẹp của nó. Nó sẽ ngủ chung với con.

 

   Nói rồi nó lại ngoạm vào tai mẹ nó làm mụ giãy nảy lên. Bọn cướp cười ầm lên. Chúng nói:

 

 - Trông mẹ con nhà nó khiêu vũ kìa!

 

   Đứa con bọn cướp nói:

 

 - Con muốn đi xe ngựa.

 

   Bọn cướp để nó trèo lên với Giécđa, vì nó là một đứa trẻ bướng bỉnh thường được nuông chiều. Xe lao vào rừng, băng qua các gốc cây cụt và hồ ao. Con gái lũ cướp lớn bằng Giécđa, nhưng khoẻ mạnh hơn, vai rộng, tóc nâu, cặp mắt đen của nó có vẻ hơi buồn. Nó ôm ngang lưng Giécđa và bảo:

 

 - Nếu tớ không giận đằng ấy thì chúng chẳng dám giết đằng ấy đâu. Hẳn đằng ấy là một công chúa?

 

 - Không, Giécđa đáp, kể lại đời em và nói thêm rằng em rất yêu quý một cậu bé tên là Kay.

 

   Con bé nghiêm nghị nhìn Giécđa. Nó lắc đầu và nói:

 

 - Chúng nó không giết đằng ấy đâu! Chỉ khi nào tớ cáu với đằng ấy thì chính tớ sẽ giết đằng ấy.

 

   Nói xong, nó lau nước mắt cho Giécđa và thọc hai tay vào cái bao mềm mại và ấm áp. Xe dừng lại. Cả bọn đã về tới lâu đài hầu như hoang tàn của bọn cướp. Quạ khoang và quạ đen từ các lỗ bay ra tứ tung. Lũ chó ngao to tướng nhảy cẫng lên. Mỗi con đủ sức nuốt chửng một người. Trong một góc nhà, bảy tám con ngựa thắng yên cương, sẵn sàng lên đường, buộc quanh cột nhà. Trên tường, binh khí rỉ nát, áo choàng rách mướp treo lộn xộn. Giécđa bước vào, con gái bọn cướp dắt tay em.

 

   Lúc đầu em chưa phân biệt được gì cả và lo lắng đến nỗi chân bước không vững. Trong phòng lớn đầy khói, một đống lửa bốc cháy trên sàn nhà. Khói bốc nghi ngút lên trần nhà rồi loanh quanh tìm lối thoát ra ngoài. Bọn cướp nấu xúp trong một cái nồi đặt trên đống lửa và đang quay trên đó nào là thỏ rừng, nào là thỏ nhà, để nguyên con. Con gái bọn cướp nói với Giécđa:

 

 - Đêm nay đằng ấy ngủ với tất cả bầy súc vật xinh xinh của tớ.

 

   Ăn uống xong, chúng nằm lăn trong một góc nhà lót rơm. Bên trên chỗ nằm có hàng trăm chim bồ câu đậu trên giá và que bắc ngang. Hình như chúng đang ngủ, nhưng khi hai đấ bé đến thì chúng ngẩng đầu lên nhìn.

 

 - Tất cả bầy chim là của tớ - Con bé nói.

 

   Nó bắt một con chim gần đó, tóm lấy chân và lắc đến nỗi chim đập cánh phành phạch.

 

 - Hôn nó đi!- Con bé reo lên và quẳng chim vào mặt Giécđa.

 

 - Đây là đôi bồ câu rừng mất dạy - Con bé nói tiếp và chỉ vào những thanh sắt chắn ngang miệng một cái hốc trên tường. Không nhốt chúng lại là chúng chuồn ngay! Và đây là em bé yêu của tớ.

 

   Nó vừa nói vừa nắm lấy sừng một chú nai, có chiếc vòng đồng đeo cổ, bị buộc gần đấy. Đó là một con nai già có đôi mắt hiền từ và đang nhìn đứa con gái lũ kẻ cướp như có vẻ muốn van xin nó tha tội. Lông nai đã gần bạc hết và đôi chỗ lông rụng hết, trông thấy cả da. Trông nó người ta có thể đoán rằng nó đã lang bạt nhiều nơi và đã từng trải qua nhiều cơn đau khổ. Con gái bọn cướp lại nói:

 

 - Con vật này cũng phải buộc cẩn thận, nếu không nó chuồn mất! Tối nào tớ cũng cù nó bằng mũi dao găm làm cho nó hoảng lên đến là hay.

 

   Nói đoạn, con bé rút ở khe tường ra một con dao găm và dứ vào cổ nai. Con vật khốn khổ lồng lộn lên làm con bé cười sằng sặc. Rồi chúng lên giường ngủ.

 

   Lúc đầu Giécđa nằm co ro trong một góc. Con bé hỏi, giọng hơi sẵng:

 

 - Sao đằng ấy tránh tớ thế? Đằng ấy sợ à? Lại gần đây nào?

 

   Giécđa hơi sợ, hỏi:

 

 - Cậu định dắt cả dao găm đi ngủ à?

 

 - Tất nhiên - Con gái bọn cướp đáp- Ai biết trước được chuyện gì có thể xảy ra trong đêm hôm. Nhưng thôi, hãy kể chuyện Kay cho tớ nghe và cho tớ biết tại sao cậu ta lại đi chu du khắp thiên hạ như thế?

...

>> Phần tiếp >>

Truyện đọc nhiều nhất

Hát ru

Chuyên Mục