Chu du thiên hạ để học rùng mình | Truyện cổ Grim hay

4/5 (4) Bình chọn

Thứ tư, 22/06/2016 08:06

-- Phần trước --

...

Người đánh xe nói: - Thôi đừng nói lẩn thẩn nữa. Nào, hãy đi theo tao, tao tìm chỗ cho mà ngủ.

 

Hai người cùng đi. Đến tối thì họ tới được một quán trọ và định ngủ qua đêm ở đó. Vừa mới bước vào quán trọ, chàng ngốc đã nói bô bô lên:

 

- Ước gì ta biết rùng mình! Ước gì ta biết rùng mình!

 

Nghe thấy vậy, chủ quán phải bật cười bảo:

 

- Mày khoái cái đó lắm phỏng! Mày đến đây thật đúng lúc.

 

Vợ chủ quán ngắt lời chồng:

 

- Chà, mặc người ta! Lắm cu cậu ngổ ngáo dính mũi vào chuyện của người khác cũng đã toi mạng. Thật là buồn phiền và đáng tiếc nếu đôi mắt sáng kia không còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.

 

Nhưng chàng trai trẻ kia nói:

 

- Dù nghề đó có khó đến đâu chăng nữa tôi cũng muốn học cho biết. Tôi cất công ra đi cũng chỉ vì thế.

 

Anh ta quấy rầy mãi làm chủ quán phải kể cho nghe rằng gần đây có một lâu đài có ma, ai thức ba đêm liền ở đó khắc sẽ biết thế nào là rùng mình. Vua có một người con gái đẹp tuyệt trần. Người hứa ai cả gan làm việc ấy sẽ gả công chúa cho. Trong lâu đài có rất nhiều vàng bạc châu báu do ma quỷ canh giữ, của báu ấy mà về tay ai thì người ấy tha hồ mà giàu. Đã có nhiều người vào nhưng không thấy một ai trở ra.

 

Liền sáng hôm sau, chàng trai xin vào yết kiến vua, anh tâu:

 

- Nếu bệ hạ cho phép, tôi xin thức ba đêm liền ở lâu đài có ma ấy.

 

Vua ngắm anh ta hồi lâu, thấy anh ta cũng dễ thương, vua bảo:

 

- Ngươi được phép mang theo vào trong lâu đài ba đồ vật chứ không được mang một sinh vật nào.

 

Anh nói: - Nếu vậy, tôi xin cái gì để đốt lò sưởi, một bàn thợ tiện và một ghế thợ chạm có dao.

 

Ban ngày, vua sai người mang những thứ đó vào trong lâu đài. Khi trời đã tối, chàng trai bước vào. Anh đốt một đống lửa to ở trong một gian phòng, đặt dao và ghế thợ chạm sang một bên, rồi ngồi lên bàn thợ tiện. Anh nói:

 

- Chà, ước gì ta biết rùng mình! Nhưng rồi ở đây cũng đến công toi thôi.

 

Chừng nửa đêm, anh định thổi cho lửa lại bùng lên, nhưng khi anh vừa mới thổi lửa thì bỗng có tiếng vọng ra từ một góc phòng.

 

- Meo! Meo! Bọn mình rét cóng cả người.

 

Anh nói: - Chúng bay là đồ ngu, kêu ca cái gì nào? Có rét thì ngồi bên lửa mà sưởi cho ấm.

 

Anh vừa nói dứt lời, thì có hai con mèo đen to tướng nhảy phịch một cái đến chỗ anh. Chúng ngồi chồm chỗm hai bên anh, quắc mắt bừng như lửa, nhìn anh chằm chằm một cách dữ tợn. Lát sau, khi đã nóng người, chúng bảo anh:

 

- Này anh bạn, chúng ta thử đánh bài chơi chút nhé!

 

Anh đáp: - Sao lại không chơi nhỉ? Nhưng hãy giơ bàn chân cho tớ xem cái đã!

 

Hai con mèo liền giơ bàn chân cùng móng vuốt ra. Anh nói:

 

- Chao ôi, móng các cậu sao dài vậy? Hẵng gượm, để tớ cắt bớt đi cho nhé.

 

Thế là anh tóm ngay cổ chúng, nhấc chúng đặt vào ghế thợ chạm, kẹp chặt chân chúng lại, rồi nói:

 

- Nhìn móng chân các cậu là tớ mất hứng chơi bài.

 

Anh đập chúng chết, rồi quẳng xác xuống hồ. Anh vừa mới thanh toán hai con ấy xong, sắp quay về ngồi bên lửa thì lại thấy rất nhiều mèo đen, chó mực đeo xích sắt nung đỏ từ bốn bề xông tới. Chúng kéo ra mỗi lúc một đông, anh không biết đứng chỗ nào. Chúng kêu gào nghe khủng khiếp, xông vào đống lửa, cào đống lửa ra, chực dập cho tắt. Anh để mặc chúng làm một lúc, khi thấy bực mình quá, anh liền túm lấy dao, xông vào đánh chúng và hét:

 

- Chúng mày, đồ súc sinh cút ngay!

 

Một số chạy trốn, số khác bị anh giết quẳng xác xuống hồ. Rồi anh quay về chỗ cũ, thổi cho lửa lại cháy to lên để sưởi. Ngồi sưởi được một lúc thì hai mắt anh díp lại, cơn buồn ngủ kéo đến. Liếc mắt nhìn quanh, thấy ở góc phòng có một cái giường to. Anh nói:

 

- Mình thật là may.

 

Rồi anh lên giường nằm. Anh vừa định nhắm mắt ngủ thì chiếc giường bắt đầu rung chuyển, chạy khắp lâu đài. Anh nói:

 

- Được lắm, có giỏi cứ lao nhanh hơn nữa đi!

chu du thiên hạ để học rùng mình

Giường chạy nhanh như xe tứ mã, nhảy qua ngưỡng cửa, lăn xuống cầu thang, tiếng kêu lộc cộc, lộc cộc. Bỗng giường vấp và lật ngược, giường đệm và mọi thứ đè lên người anh. Anh quẳng chăn gối để chui ra và nói:

 

- Bây giờ đứa nào muốn nằm giường thì đi mà nằm!

 

Anh lại bên đống lửa và ngủ luôn một mạch tới sáng.

 

Sáng hôm sau, nhà vua đến lâu đài, thấy anh nằm dài dưới đất, vua ngỡ là ma đã giết chết anh. Vua than:

 

- Xinh trai như vậy mà chết thì thật là uổng quá!

 

Anh nghe tiếng, nhổm dậy và hỏi:

 

- Tâu bệ hạ, chưa đến nỗi như thế đâu ạ.

 

Vua vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hỏi anh đêm qua ra sao.

 

Anh đáp: - Tâu bệ hạ, rất bình yên ạ. Thế là đã một đêm trôi qua, còn hai đêm nữa rồi cũng sẽ trôi qua thôi ạ.

 

Khi anh về quán trọ, chủ quán trố mắt ra nhìn và nói:

 

- Tôi không ngờ anh lại còn sống. Thế anh đã học được thế nào là rùng mình chưa?

 

Anh đáp: - Khổ lắm, chỉ mất công toi. Giá có ai dạy cái đó cho tôi thì hay quá.

 

Đêm thứ hai, anh lại đến tòa lâu đài cổ. Anh đến ngồi bên lửa, lại vẫn ca bài ca cũ:

 

- Ước gì ta biết rùng mình!

 

Gần nữa đêm, anh lại nghe thấy tiếng động, tiếng nói lào xào, trước còn khe khẽ, rồi cứ mỗi lúc một rõ hơn. Yên ắng được một lúc, bỗng có tiếng thét lớn. Đó là một người đàn ông nom gớm ghiếc đang ngồi chiếm chỗ của anh. Anh nói:

 

- Đừng thách thức nhau! Ghế này là ghế của tao chứ.

 

Người kia định cứ ngồi lì ở đấy, nhưng anh đâu có chịu thua! Anh đẩy hắn ra xa, chiếm lại chỗ ngồi cũ. Bỗng lại có nhiều người khác nối tiếp nhau từ trên ống khói rơi xuống. Chúng mang xuống theo chín cái xương ống chân và hai cái đầu lâu, chúng bày những thứ đó ra để chơi con ky 8. Anh cũng muốn chơi, liền bảo:

 

- Này các cậu, cho tớ chơi với nhé!

 

- Được thôi, nhưng phải có tiền mới được chơi.

 

Anh đáp:

 

- Tiền thì có đủ, nhưng hòn lăn của các cậu không được tròn lắm.

...

-- Đọc tiếp --

Elina
Đọc Tiếp: Phần 1, Phần 2, Phần 3

Truyện đọc nhiều nhất

Hát ru

Chuyên Mục