5/5 (1) Bình chọn
V. Trở về
Hôm sau, khi vượt núi trở về, Ruyđy phải mang không biết bao nhiêu là thứ! Anh đã được thưởng ba cái cốc bạc, hai khẩu súng hảo hạng và cả một bộ đồ ăn bằng bạc. Nhưng so với những lời cuối cùng của Babét, những của cải đó không thấm thía vào đâu cả. Anh không ngừng nghĩ đến những lời nói của Babét chiều hôm trước. Có thể nói là chúng đã chắp cánh cho anh vượt qua những ngọn núi hiểm trở.
Trời rét như cắt, ẩm ướt, xám xịt. Mây thấp, trải ra như một màn tang trên các ngọn núi cho lấp các đỉnh phủ tuyết. Không một tiếng gì vui, không có tiếng chim hót mà cũng chẳng có tiếng nhạc. Người ta nghe thấy tiếng rìu đều đặn của tiều phu, tiếng thân cây thông lao ầm ầm xuống chân núi, tiếng gió rít ai oán, tiếng gầm thét ầm ĩ của sông Luytsinơ.
Bỗng một người con gái hiện ra bên cạnh chàng thợ săn. Anh không trông thấy cô ta đi tới, cô ta cũng leo núi. Đôi mắt cô có một uy lực khác thường, buộc người ta phải chăm chú nhìn vào. Đôi mắt ấy trong như pha lê, sâu thăm thẳm, nói đúng hơn, kỳ dị. Ruyđy, đầu óc luôn luôn nghĩ đến Babét và tình yêu, buột miệng hỏi cô ta:
- Cô có người yêu chưa?
Cô vừa cười vừa trả lời như cách một người nói dối:
- Tôi chưa hề có. Cô lại nói thêm: Đừng rẽ lối này, đi sang bên trái gần hơn.
Anh đáp: - Phải, để mà lăn xuống vực ấy à? Đã không biết lại còn chỉ đường cho người khác.
Cô ta cãi: - Tôi biết rất rõ phải đi đường nào, tôi làm chủ được ý nghĩ của tôi, anh thì còn đang mơ đến chuyện dưới thung lũng. Nhưng ở đây thì phải nghĩ đến nữ thần băng giá. Người ta đồn rằng ngài hay vật chết người lắm.
Ruyđy trả lời: - Tôi chẳng sợ bà ấy. Khi tôi còn bé, đã có lần bà ta phải buông tôi ra. Bây giờ tôi đã lớn rồi, bà áy bắt thế nào được?
Trời tối dần, đổ mưa, rồi từng cơn gió tuyết tạt đến, làm tối mắt Ruyđy. Cô gái bảo anh:
- Đưa tay đây để tôi dắt anh lên.
Ruyđy nói: - Cô mà lại đòi dắt tôi! Xin cám ơn! Tôi chưa cần đến đàn bà giúp tôi leo núi.
Tách khỏi cô bạn đồng hành, anh rảo bước. Một cơn bão tuyết ập đến, gió thổi điên cuồng. Ruyđy nghe thấy đằng sau mình tiếng cười và hát những điều kỳ dị. Anh nghĩ thầm có lẽ là một phép ma nào đấy của nữ thần Băng giá, vì anh đang đi ngay kề nơi bà mẹ đáng thương của anh đã cùng với anh ngã xuống địa hạt của mụ nữ thần quái ác.
Cuối cùng tuyết ngớt dần. Nhìn về phía sau, không thấy dấu vết của một người nào khác cả, nhưng anh còn nghe thấy tiếng cười và tiếng hát tựa như không phải tiếng người. Lên tới đỉnh núi, đến con đường nhỏ dẫn xuống thung lũng sông Rôn, nhìn về phía ngọn Blăng, anh thấy hai ngôi sao rất đẹp lấp lánh trên trời xanh. Anh nghĩ đến đôi mắt xinh xinh của Babét, đến hạnh phúc của mình, và những ý nghĩ ấy đã an ủi anh, làm anh quên cả mệt nhọc và giá rét anh vừa trải qua.
VI. Đến thăm cối xay
Bà thím già reo lên:
- Cháu vừa mang những thứ gì về mà đẹp thế? Trông như những đồ dùng của các vua chúa ấy.
Đôi mắt diều hâu của bà sáng lên khi bà nhìn thấy những đồ dùng bằng bạc. Bà cảm động, đầu lắc la lắc lư trông đến buồn cười. Bà tiếp:
- Chúc cháu may mắn, Ruyđy ạ! Thím phải thưởng cho cháu yêu của thím một cái hôn mới được.
Ruyđy để thím hôn, nhưng tỏ vẻ không thích lắm. Bà thím lại còn nói thêm:
- Quả thật cháu tôi đẹp trai!
- Thôi thím đừng nhồi những ý nghĩ ấy vào đầu cháu.
Ruyđy cười, trả lời nhưng lần này anh có vẻ hài lòng. Bà thím nói:
- Thím vẫn cho là cháu gặp nhiều may mắn.
- Vâng, thím nói thế, cháu xin tin lời thím.
Anh nghĩ đến Babét. Anh nóng ruột muốn đi xuống thung lũng. Mấy hôm sau, anh tự nhủ: “Chắc là họ phải về rồi. Họ dự định về đến nhà từ cách đây hai ngày rồi kia mà. Mình không chịu được nữa rồi. Đến phải đi Bêch thôi.”
Anh đến đấy quả nhiên đã gặp ngay ông chủ cối xay và cô con gái. Anh được đón tiếp rất niềm nở. Họ chuyển cho anh lời thăm hỏi của họ hàng ở Inteclaken. Trái với mọi ngày, Babét hình như không nói chuyện gì, nhưng mắt cô nói nhiều hơn và thế là đủ đối với Ruyđy. Mọi khi thì ông chủ cối xay thích nói. Ông chẳng là một người chủ cối xay giàu có đấy sao? Nhưng lần này ông lại thích nghe những chuyện săn bắn của Ruyđy hơn. Anh kể lại những trường hợp khó nhọc, nguy hiểm đang chờ đợi người săn nai trên các đỉnh dãy Anpơ khi họ phải trượt trên cầu tuyết mà băng giá đã gắn liền vào đá, hoặc vượt vực thẳm trên thân cây tùng lung lay mà gió bão đã đánh ngã vào giữa hai hòn núi.
Ruyđy vừa kể vừa phấn khởi hẳn lên, mặt anh có một vẻ táo bạo, mắt anh sáng rực lên khi nói đến đời người thợ săn, những mưu mẹo của giống nai, những cái nhảy nguy hiểm của chúng, hay khi nói đến những trận băng lở khủng khiếp, trận bão Fơn cuốn theo tất thảy những vật gì nằm trong luồng gió. Ruyđy nhận thấy rất rõ rằng mình càng ngày càng gây được cảm tình với ông chủ cối xay với tất cả những chuyện ấy. Ông ta thích nghe nhất chuyện đại bàng và chim ưng. Ruyđy kể tiếp:
- Cách đây không xa, cũng thuộc tổng Vale, có một tổ chim ưng làm rất khéo dưới một tảng đá mọc nhô ra ngoài. Trong tổ có một con chim ưng non, nhưng không tài nào bắt được. Mấy ngày gần đây, có một người Anh hứa cho tôi một nắm tiền vàng để bắt sống nó cho ông ta, nhưng cái gì cũng có giới hạn thôi. Thử làm việc ấy thì thật là một chuyện điên rồ.
Trong khi đó rượu vang được rót ra liên tiếp chẳng khác gì câu chuyện thao thao bất tuyệt của người thợ săn. Anh ra về lúc nửa đêm, nhưng còn cho là mình về quá sớm. Còn thấy ánh đèn sau vòm cây thì anh còn ngoái cổ lại nhìn. Một lát sau chú mèo phòng khách trèo qua cửa tò vò lên mái nhà và gặp mèo nhà bếp đang trườn theo ống máng. Mèo phòng khách bảo:
- Này, cậu có biết chuyện gì không? Họ đã ngầm đính hôn với nhau. Ông bố chẳng biết gì cả. Ruyđy và Babét đã úp chân vào nhau dưới gầm bàn. Anh ta đã ba lần dẫm chân lên cẳng trước của tớ. Nhưng tớ không kêu vì như thế thì lộ chuyện mất.
Mèo nhà bếp đáp: - Tớ thì tớ chẳng câu nệ đến thế!
Mèo phòng khách lại nói: - Ở dưới bếp khác, trên phòng khách khác. Phải biết phân biệt các hạng người. Nhưng tớ còn rất muốn biết xem ông chủ cối xay sẽ nói gì nếu ông ta biết chuyện này.
Đó đúng là điều mà Ruyđy cũng rất muốn biết. Còn chờ đợi lâu thì anh không thích. Bởi vậy, ít ngày sau, khi chiếc xe hàng nặng nề chạy từ Si-ông đến Bêch qua cầu sông Rôn, người ta có thể trông thấy anh chàng xinh trai lúc nào cũng đầy lòng dũng cảm đang tấp tểnh vui mừng trước vì có thể, ngay tối nay, ông chủ cối xay sẽ nhận lời anh.
Nhưng đến chiều, lại thấy Ruyđy trên chiếc xe hàng quay trở về Si-ông thì chú mèo phòng khách chạy như bay phóng theo bạn mình để báo tin mới. Chú reo lên:
- Này, nghe đây! Ông chủ cối xay biết cả rồi. Câu chuyện chấm dứt rất buồn cười. Ban nãy Ruyđy đến. Anh ta và Babét thì thầm với nhau rất lâu ngoài hành lang, trước cửa buồng ông bố. Thỉnh thoảng tớ lại cọ vào chân họ, nhưng họ mải nghĩ chuyện khác nên chẳng vuốt ve gì tớ cả. Ruyđy bảo: “Anh sẽ đến nói ngay với cha em, làm như thế mới là đứng đắn.” Babét hỏi: “Anh có muốn em đến cùng với anh không? Có mặt em anh sẽ không thêm can đảm đâu. Tuy nhiên, em cứ đến, có mặt em, dù có bằng lòng hay không, cha em cũng phải hoà nhã.” Nói xong họ kéo nhau vào. Lúc đó Ruyđy dẫm mạnh vào đuôi tớ. Nói riêng với cậu, tớ thấy hắn quê mùa và hơi vụng về. Tớ kêu lên, nhưng cả hắn lẫn Babét còn đầu óc nào nghĩ đến tớ nữa.
Họ mở cửa cùng vào, tớ nhảy đằng trước. Tớ nhảy lên một cái ghế bành để đề phòng khỏi bị một cú đau nào nữa, và cũng chưa biết Ruyđy múa may ra sao, nhưng chính ông chủ lại cáu ầm lên. Lão ta thét, chân dậm thình thịch xuống sàn nhà: “Cút khỏi nơi này, quay về xó núi nói với những con nai nhà anh!” Lão nói cũng đúng, Ruyđy đi săn nai thì giỏi chứ săn cô Babét thì chả được đâu. Mèo nhà bếp hỏi:
- Sau cùng họ nói sao?
- Còn nói sao nữa? Nói như vậy người ta thường nói khi đi hỏi vợ ấy chứ gì? Tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi, nếu ông thương cô ấy thì xin ông thương cả tôi nữa, v.v…
Ông chủ bảo rằng: - Con gái tôi cao quý hơn anh nhiều lắm. Sao anh lại nghĩ đến chuyện dám nhoi lên cái khối vàng mà con tôi ngồi trên ấy?
- Không có gì cao đến nỗi không nhoi tới được khi người ta muốn nhoi.
Ông chủ gắt: - Cái nhà anh này thật là rồ…Hôm nọ anh không dám trèo tổ chim ưng, Babét lại càng cao hơn thế nữa, anh nhoi làm sao tới được.
- Tôi sẽ nhoi lên cả hai.
- À được, nếu anh bắt được con chim ưng non về đây, lão sẽ gả con Babét cho anh.
Nói rồi lão cười đến chảy cả nước mắt. Lão nói thêm:
- Trong lúc chờ đợi, rất cảm ơn anh đã đến thăm, nhưng nếu mai anh còn đến đây thì sẽ không có ai ở nhà tiếp anh đâu, Ruyđy, chúc anh thượng lộ bình an.
Babét cũng từ biệt Ruyđy, thảm hại như con mèo con theo mẹ. Ruyđy lại nói:
- Quân tử nhất ngôn, một lời nói một đọi máu đấy nhé! Thôi, Babét đừng khóc nữa, anh sẽ mang chim ưng non đến.
Lão chủ nói luôn: - Tôi rất mong cho anh ngã gãy cổ, và như thế chúng tôi sẽ thoát khỏi anh.
Mèo phòng khách kết luận:
- Tớ gọi cái kiểu ấy là đá khách về.
Ruyđy về rồi, Babét ngồi lặng trên ghế khóc mãi không thôi. Lão chủ thì lảm nhảm hát một bài hát rất dở bằng tiếng Đức học được trong chuyến đi chơi vừa qua. Còn tớ, tớ được mục kích tất cả nhưng tớ cũng chẳng bận tâm đến làm gì. Hơn nữa, ích lợi gì kia chứ? Mèo nhà bếp đáp:
- Cái đó cũng làm cho cậu có việc, đỡ phải nằm ườn trên ghế bành êm ái.
Copyright 2008 - 2016 Liên hệ