Nữ thần băng giá - Đọc truyện cổ tích Andersen

0/5 (0) Bình chọn

Thứ tư, 04/05/2016 10:05

<< Phần trước <<

XI. Người anh họ

 

   Mấy hôm sau, khi Ruyđy đến cối xay, anh thấy anh chàng thanh niên người Anh đã ở đó. Người ta giữ hắn ở lại ăn cơm chiều. Babét đã chuẩn bị món cá hương và quấn thêmm rau mùi cho thêm phần đẹp mắt. Ruyđy nghĩ thầm: “Làm như vậy ích gì? Cái anh chàng ngoại quốc này đến đây làm gì và tại sao Babét lại quý trọng hắn như vậy?”

 

   Anh ghen, Babét rất thích thú về thái độ không vui của anh. Nàng biết anh có nhiều tính nết tốt và cũng thích được biết anh có những điểm yếu gì. Nàng dụng tâm thử anh, mặc dù chính anh là người nàng sùng bái trong tâm hồn. Tình yêu của Ruyđy là hạnh phúc duy nhất của nàng trên trái đất này. Vì thế mặt anh thợ săn sa sầm bao nhiêu, ánh mắt của Babét càng tươi lên bấy nhiêu. Nàng sẵn lòng hôn anh chàng người Anh có bộ râu đỏ hoe nếu nàng biết chắc rằng Ruyđy sẽ tức điên lên bỏ đi, vì như thế nàng sẽ biết là anh yêu nàng đến thế nào!

 

   Cô Babét làm như vậy, không phải người khôn ngoan. Nhưng cô mới có mười chín tuổi nên không suy nghĩ cho rằng những cử chỉ đỏng đảnh như vậy thực tế sẽ làm cho Ruyđy hiểu lầm.

 

   Cậu công tử ra về, nhưng chiều tối lại đến lởn vởn quanh cái cối xay máy. Hắn đi đến quãng suối chảy xiết có đặt bánh xe cối xay. Nhìn về đằng trước, thấy buồng Babét có ánh đèn, hắn đi về phía ấy. Hắn nhảy qua suối, suýt lăn tòm xuống. Hắn bíu được vào bờ và bò dậy, quần áo ướt sũng và lấm sạch. Hắn lại mò đi đến một gốc bồ đề già mọc rất gần cửa sổ phòng Babét. Hắn không biết trèo như Ruyđy, nhưng cuối cùng cũng vắt vẻo được trên cây. Ở đấy hắn cất tiếng hát một bản tình ca. Hắn cho là giọng của mình du dương như tiếng hoạ mi, nhưng thật ra nghe không khác gì cú kêu mấy tí.

 

   Babét nghe thấy và vén rèm cửa ra xem. Nàng thấy trên cành bồ đề một người mặc quần áo trắng, nàng ngờ ngay rằng không phải là một anh thợ xay mà chính là người vẫn hâm mộ nàng, anh chàng người Anh trẻ tuổi. Rùng mình sợ hãi và giận dữ nữa, nàng tắt đèn, đóng chặt cửa lại, để mặc cho anh chàng rồ ấy tiếp tục gáy. Nàng nhủ thầm: “Nếu Ruyđy có ở đây thì ghê gớm biết bao!”

 

   Anh không có đấy, nhưng anh quanh quẩn gần đấy và đã nghe thấy tiếng choang choác của anh chàng người Anh. Anh chạy đến và người ta nghe thấy dưới gốc cây tiếng thét giận dữ. Babét nói: “Không khéo họ đánh nhau, giết nhau mất.” Nàng lại mở cửa sổ ra, gọi Ruyđy và van anh đi về. Anh không nghe. Nàng bảo:

 

 - Em yêu cầu anh về đi.

 

 - Được, cô muốn cho tôi đi về! Như vậy có nghĩa đây là một cuộc hẹn hò của cô! Babét, thật đáng xấu hổ.

 

   Nàng kêu lên:

 

 - Anh nói những câu thật không xứng đáng, tôi ghét anh lắm. Anh đi đi, đi đi!- Và nàng khóc oà lên.

 

 - Tôi không xứng đáng với cách đối đãi ấy.

 

   Anh cáu giận nói như thế rồi bỏ đi. Hai má anh nóng bừng và tim anh như một lò than. Babét lăn ra giường, nức nở. Nàng thì thầm: “Anh Ruyđy, em yêu anh đến thế mà sao anh lại có thể ngờ em làm được việc như vậy.”

 

   Nghĩ đến đây nàng phát cáu lên và cảm thấy giận anh vô cùng. Thế cũng may, nếu không thế thì nàng sẽ bị giày vò vì buồn phiền.

 

XII. Những âm thần

 

   Ruyđy rời Bêch về nhà. Anh đi theo đường núi qua những bãi tuyết, nơi Nữ thần Băng giá ngự trị. Anh trèo lên mãi. Không khí mỗi lúc một tươi mát, nhưng không làm dịu được lòng người thợ săn. Anh qua gần một bụi hồng xinh đẹp núi Anpơ, xung quanh là hoa khổ sâm màu xanh lơ. Anh lấy báng súng đập gẫy, dẫm nát những hoa hồng đáng thương.

 

   Bỗng anh thấy hai con nai, mắt anh loé lên, ý nghĩ anh chuyển hướng. Anh leo lên để đến gần hai con nai cho vừa tầm súng. Anh tiến thận trọng và lặng lẽ, hai con nai đi loanh quanh trên tuyết. Anh nâng súng chuẩn bị bắn. Bất thình lình mây mù vây lấy anh làm anh không trông thấy gì nữa. Anh đi vài bước và thấy mình đứng trước một tường thành bằng đá. Trời đổ mưa tầm tã.

 

   Người anh rung lên vì một cơn sốt ác liệt, đầu nóng như lửa, toàn thân lạnh toát. Anh cầm lấy bầu nước, nước hết, anh quên lấy trước khi rời cối xay. Chưa bao giờ ốm, nhưng lần này anh cảm thấy mình bị quỵ. Mệt rã rời, anh muốn lăn ra đất ngủ. Nhưng nước trên trời đổ xuống như thác.

 

   Anh tìm cách lấy lại sức để kiếm đường về. Mọi vật nhảy múa một cách quái dị trước mắt anh. Chợt anh thấy một cái nhà gỗ hình như mới làm dựa vào núi đá, anh không nhớ ra đã từng thấy nó bao giờ cả. Đứng trước cửa nhà là một thiếu nữ trông giống cô Annét, con gái ông hương sư, cô gái mà anh đã hôn một lần trong khi khiêu vũ. Nhưng không, không phải Annét. Tuy nhiên, hình như anh đã gặp cô ta ở đâu, có lẽ gần Gơrinđenvan, cái tối ở hội thi bắn về, Ruyđy hỏi:

 

 - Cô ở đâu đến đây?

 

   Cô ta trả lời: - Chẳng ở đâu cả, đây là nhà tôi, tôi đang chăn đàn dê của tôi.

 

 - Đàn dê của cô à? Ở đây toàn tuyết và núi đá làm gì có bãi cỏ?

 

   Cô ta vừa cười vừa nói:

 

 - Đúng quá! Anh thuộc vùng này đấy! Ừ, bên kia kìa, có một bãi cỏ rất đẹp, dê tôi ăn ở đó. Chả mất đi đâu được một con. Cái gì của tôi vẫn là của tôi.

 

 - Cô có vẻ táo tợn lắm!

 

 - Anh cũng thế!

 

 - Cô có sữa cho tôi một ít, tôi khát bỏng cả họng.

 

 - Tôi có cái tốt hơn cả sữa ấy chứ! Hôm qua có nhiều khách bộ hành qua đây. Họ để quên một chai rượu vang mà chắc là anh chưa được uống bao giờ. Tôi không biết uống đâu. Cho anh đấy!

 

   Quả nhiên, cô lấy một chai rót một bát đày rượu vang và chìa cho Ruyđy. Uống xong, Ruyđy bảo:

 

 - Quả thật chưa bao giờ tôi được uống rượu vang ngon và đạm như thế này.

 

   Mắt Ruyđy như nảy lửa, máu anh như sôi lên. Cơn buồn giận tiêu tan. Anh trở lại vui vẻ, vui tràn trề, điên cuồng. Anh reo lên:

 

 - Đúng cô Annét xinh đẹp rồi! Hôn tôi đi!

 

 - Em sẵn lòng, nhưng anh phải tặng em cái nhẫn anh đeo ở tay cơ!

 

 - Nhẫn đính hôn của anh đấy!

 

 - Đấy, chính là cái mà em thích.

 

   Cô lại rót đầy một bát rượu vang và đưa lên môi anh thợ săn. Anh uống luôn. Một luồng sinh khí hừng hực bốc lên trong người anh . Anh thấy hình như vũ trụ là của anh. Cứ vui chơi sung sướng đi. Khoái lạc là hạnh phúc thực sự.

 

   Anh lại nhìn cô gái, đúng là Annét. Một lúc sau lại không phải là Annét nữa, mà cũng không phải cô gái đã hiện ra gần Gơrinđenvan. Người cô ta tươi tắn và trắng trẻo như tuyết trên trời vừa rơi xuống, dịu dàng như bó hoa hồng trên núi Anpơ, thon và gọn như một con nai con. Anh choàng tay ôm lấy cô, đắm đuối nhìn vào đôi mắt trong sáng kì lạ của người trinh nữ. Anh luống cuống, làm thế nào mà nói lên được một cảm giác không diễn đạt nổi? Anh cảm thấy mình tụt xuống, tụt mãi xuống tận đáy vực băng sâu thăm thẳm, đầy tử khí. Những bức tường thành vĩ đại trong như làm bằng pha lê màu xanh lục phản chiếu một ánh sáng màu lơ. Hàng ngàn giọt nước rơi xuống tạo thành một bản nhạc rầu rĩ. Nữ thần Băng giá vẫn đứng đấy. Mụ hôn một cái vào trán Ruyđy: anh thấy lạnh cứng đến chết từ đầu đến chân. Anh thốt ra một tiếng kêu đau đớn, lảo đảo và ngã vật ra. Trời đất tối sầm xuống như ban đêm.

 

   Tuy vậy, anh cũng hồi tỉnh. Anh chợt hiểu rằng mình vừa bị biến thành đồ chơi của những âm thần. Cô thiếu nữ và cả chiếc nhà gỗ đã biến mất. Chung quanh anh chỉ còn có tuyết. Ruyđy bị thấm nước buốt đến tận xương. Anh run lên vì rét. Chiếc nhẫn đính hôn của Babét tặng anh không còn nữa.

 

   Anh tìm đường về. Một màn sương dầy đặc và ẩm ướt bao phủ núi non. Nhiều tảng đá lăn ầm ầm bên cạnh anh. Thần Choáng Váng rình mò anh, tưởng anh đang mệt lử và kiệt sức. Nếu anh ngã xuống thì đã xong đời rồi, nhưng lần này anh đã thoát khỏi cơn nguy khốn.

 

   Ở cối xay, Babét ngồi, ủ ê buồn khổ quá chừng và lúc nào cũng khóc. Đã sáu ngày hôm nay Ruyđy không trở lại, con người có nhiều sai lầm đáng trách, con người mà nàng yêu hơn hết thảy.

>> Đọc tiếp >>

Truyện đọc nhiều nhất

Hát ru

Chuyên Mục