Johannes trung thành - Truyện cổ tích Grim

0/5 (0) Bình chọn

Thứ sáu, 22/04/2016 04:04

<< Phần trước <<

...

   Mải mê xem nên công chúa không biết rằng thuyền đã nhổ neo được mấy tiếng rồi. Xem đến đồ trang sức cuối cùng thì công chúa tỏ lời cảm ơn và muốn ra về. Ra tới mạn thuyền, công chúa mới biết là thuyền đương dong buồm nơi biển khơi, sợ hãi nàng kêu:

 

 - Trời, ta bị đánh lừa, rơi vào tay một tên thương gia thì thà chết còn hơn.

 

   Vua cầm tay nàng và nói:

 

 - Ta chẳng phải là lái buôn, ta chính là dòng dõi quyền quý, là vua đang trị vì một nước, vì quá say đắm yêu người trong tranh nên quyết đi tìm và bày mưu bắt cóc.

 

   Nghe vua nói, công chúa thấy cũng môn đăng hộ đối, giờ đây nàng thấy cảm kích và tỏ ra ý ưng thuận.

 

   Một hôm, trong lúc thuyền đang lênh đênh nơi biển khơi, Johannes đang huýt sáo thì nghe có tiếng chim, ngẩng lên thấy có ba con quạ đang bay, chúng nói với nhau. Một con nói:

 

 - Chà, vua đã bắt cóc được công chúa Mai Vàng.

 

   Con thứ hai nói tiếp:

 

 - Chắc gì đã chiếm được lòng nàng.

 

   Con thứ ba chêm vào:

 

 - Sao lại không nhỉ, hai người đang ngồi kề bên nhau kia kìa.

 

   Con thứ nhất lại nói:

 

 - Đã chắc à, lên tới bờ, nhà vua sẽ nhảy lên cưỡi một con ngựa màu hung, nó liền bay đem theo nhà vua lên chín tầng mây. Vậy thì vua sẽ không bao giờ gặp lại được nàng.

 

   Con thứ hai hỏi:

 

 - Thế không có cách nào cứu được à?

 

 - Chà, có chứ. Nếu ngay lúc đó có một người khác cũng nhảy lên ngựa, liền rút súng ra bắn chết nó thì cứu được vua. Nhưng ai mà biết được điều đó. Ai biết mà nói ra thì người ấy sẽ bị hóa đá ngay lập tức.

 

   Con thứ hai chêm vào:

 

 - Mà dù ngựa có bị giết thì chắc gì lấy được công chúa. Vì khi hai người về tới hoàng cung thì thấy một chiếc áo cưới để trong một chiếc bình vàng, chiếc áo óng ánh tưởng như dệt bằng sợi vàng nhưng kỳ thực bằng diêm sinh và nhựa thông. Mặc áo vào người vua sẽ bị thiêu thành tro.

 

   Con thứ ba hỏi:

 

 - Thế không có cách nào cứu được à?

 

   Con quạ thứ hai đáp:

 

 - Chà, có chứ. Nếu có ai đeo bao tay, cầm ném chiếc áo ấy vào lửa cho nó cháy trụi thì vua thoát nạn. Nhưng ai mà biết được điều đó. Ai biết mà nói ra thì người ấy sẽ bị hóa đá từ đầu gối tới tim.

 

   Con quạ thứ ba lại nói:

 

 - Mà dù chiếc áo kia có cháy thành tro đi chăng nữa thì vua vẫn chưa được sống chung cùng nàng. Vì sau lễ cưới, trong lúc khiêu vũ công chúa bỗng nhiên tái mặt đi, té bất tỉnh ngay tại chỗ. Nàng sẽ chết luôn, nếu không có người tới nâng nàng dậy, mút ở ngực bên phải nàng ba giọt máu rồi nhổ ngay đi. Nhưng ai mà biết được điều đó. Ai biết mà nói ra thì toàn thân người ấy - từ đầu tới các ngón chân - đều bị hóa đá.

 

   Nghe quạ nói với nhau, Johannes hiểu hết, bác đâm ra hay suy tư, không buồn nói năng gì cả: không nói cho vua biết thì vua đau khổ, nói cho vua biết thì mình thiệt mạng. Nhưng rồi bác tự nhủ:

 

 - Ta phải cứu vua cho dù có bị thua thiệt đi chăng nữa cũng được.

 

   Thuyền cập bến, sự việc xảy ra đúng như lời quạ nói chuyện với nhau. Thấy con ngựa hung đẹp bước tới, vua nói:

 

 - Tuyệt, để ta cưỡi nó về hoàng cung.

 

   Vua chưa kịp lên ngựa thì Johannes đã nhảy lên lưng ngựa, rút súng bắn chết con ngựa. Vốn ganh ghét với Jôhannes, những tên hầu khác nhao nhao lên:

 

 - Hỗn xược chưa, ngựa đem đến để đón vua về hoàng cung mà dám bắn chết.

 

   Nhưng vua quát:

 

 - Các ngươi im ngay. Việc Johannes trung thành làm chắc chắn là có lý do của nó.

 

   Cả đoàn về tới hoàng cung, nhìn thấy chiếc áo cưới nom như dệt bằng sợi vàng, sợi bạc, nhà vua định lấy ướm thử, Johannes liền níu lại, lấy áo ném vào lửa cho cháy thành tro. Những tên hầu khác lại nhao nhao lên:

 

 - Thấy không, áo cưới của vua mà nó còn dám ném vào lửa.

 

   Nhưng vua lại quát:

 

 - Các ngươi im ngay. Việc Johaanes trung thành làm chắc chắn là có lý do của nó.

 

   Hôn lễ được cử hành. Tiếng nhạc khiêu vũ vang lên, công chúa bước vào phòng. Johannes nhìn trừng trừng vào sát mặt nàng, bỗng nhiên mặt nàng tái đi và nàng té nằm bất tỉnh nhân sự. Johannes trung thành vội nâng nàng dậy, đưa về buồng và đặt lên giường. Rồi bác quỳ xuống, mút ở ngực bên phải nàng ba giọt máu và nhổ đi. Công chúa từ từ tỉnh lại. Nhà vua cũng có mặt ở đó, không hiểu tại sao Johannes lại làm như vậy. Nổi giận thiên đình, nhà vua phán:

 

 - Giam ngay nó vào ngục tối.

 

   Ngay sáng hôm sau Johannes bị kết án tử hình, đứng bên giá treo cổ Johannes nói:

 

 - Trước khi bị hành hình, tử tù nào cũng được phép nói lần cuối, vậy thần có được phép không?

 

   Nhà vua nói: - Được, ngươi được phép nói lần cuối.

 

   Johannes trung thành nói:

 

 - Thần bị xử oan, thần luôn luôn trung thành tận tụy với nhà vua.

 

   Rồi bác kể cho vua biết những gì ba con quạ nói với nhau ở ngoài biển, và bác nói rõ lý do tại sao bác làm những chuyện như vậy, tất cả chỉ vì để cứu nhà vua.

 

   Lúc đó nhà vua kêu lên:

 

 - Trời, tội nghiệp cho Johannes trung thành của ta, dẫn ngay ra khỏi giá treo cổ, dẫn ngay.

 

   Vừa nói dứt lời thì Johannes cũng ngã phịch xuống như đá rơi. Trước cảnh tượng ấy, vua và hoàng hậu rất buồn. Vua phán:

 

 - Trời, một người tận tụy như thế mà ta đã trót xử oan.

 

   Vua sai khiêng Johannes hóa đá thành tượng để ngay bên giường mình. Mỗi lần trông thấy tượng, vua lại khóc và nói:

 

 - Trời, Johannes trung thành, ước gì ta làm cho ngươi sống lại được.

 

   Sau đó một thời gian, hoàng hậu sinh đôi, hai con trai. Đó chính là niềm vui của hoàng hậu. Một hôm, hoàng hậu đi lễ nhà thờ, hai đứa con ở nhà, lòng buồn rầu nhà vua đứng ngắm pho tượng và thở dài:

 

 - Trời, Johannes trung thành ơi, ước gì ta có thể làm ngươi sống lại được.

 

   Bức tượng đá đáp:

 

 - Bệ hạ có thể làm thần sống lại, nếu như bệ hạ sẵn lòng hy sinh cái gì bệ hạ quý nhất.

 

   Lúc đó nhà vua nói:

 

 - Những gì trẫm có trên trần gian này, trẫm sẵn lòng vì ngươi mà hy sinh.

 

   Tượng đá nói tiếp:

 

 - Nếu tự tay bệ hạ chặt đầu hai hoàng tử, lấy máu vấy lên tượng đá thì thần sẽ sống lại.

 

   Nghe việc tự mình giết con thì vua rùng mình, nhưng nhớ tới Johannes vì lòng trung thành mà chết, nhà vua liền rút gươm, chặt đầu hai đứa con, lấy máu vấy lên tượng. Johannes sống lại, dáng khỏe mạnh, tỉnh táo. Bác tâu với vua:

 

 - Bệ hạ ăn ở có thủy, có chung, tình ấy sẽ được đền đáp.

 

   Rồi bác lắp đầu vào thân, bôi máu quanh vết chém, chỉ trong nháy mắt hai đứa trẻ sống lại, chơi đùa chạy nhảy như trước, cứ như không hề có chuyện gì xảy ra trước đó.

 

   Vua hết sức vui mừng. Khi thấy hoàng hậu đang về, vua giấu bác Johannes và hai con vào trong một chiếc tủ lớn. Khi hoàng hậu bước vào phòng, nhà vua hỏi:

 

 - Phải chăng hoàng hậu vừa đi lễ nhà thờ?

 

   Hoàng hậu đáp:

 

 - Thiếp lúc nào cũng nghĩ tới Johannes trung thành, một người vì chúng ta mà bị nạn.

 

   Lúc đó nhà vua nói:

 

 - Thiếp yêu mến của ta, chúng ta có thể làm cho bác ta sống lại, nhưng chúng ta phải hy sinh hai hoàng tử.

 

   Nghe nói mà hoàng hậu tái xanh mặt, lòng xốn xang, nhưng bà nói:

 

 - Chính chúng ta là người có lỗi trong chuyện này.

 

   Vua hết sức vui mừng khi thấy hoàng hậu cũng nghĩ như mình, vua bước tới mở cửa tủ để cho Johannes trung thành và hai con bước ra. Vua nói:

 

 - Nhờ trời Johannes đã được giải thoát và con chúng ta vẫn ở bên chúng ta.

 

   Vua kể cho hoàng hậu nghe hết đầu đuôi câu chuyện. Từ đó trở đi, vua, hoàng hậu, hai hoàng tử và Johannes trung thành cùng vui sống trong diễm phúc lớn tới trọn đời.

Hết

 

> Đọc truyện cổ tích Người bạn đồng hành <

Elina
Đọc Tiếp: Phần 1, Phần 2

Truyện đọc nhiều nhất

Hát ru

Chuyên Mục